Những cuộc săn lùng đồ cổ

Săn lùng

Trong lúc giới chơi cổ vật còn nghi ngờ về tính xác thực của con tàu chở đầy cổ vật, thì, bất ngờ thị trường đồ cổ ở TP.HCM “dậy sóng”. Hàng loạt món đồ cổ có niên đại vào thế kỷ XVII của Trung Hoa, như chén, dĩa, hủ, bình, chóe đủ loại, đủ kích cỡ bằng gốm sứ với hai màu xanh lam và trắng, nhiều loại còn bị hàu bám xuất hiện trên thị trường. Giới sành chơi đồ cổ, cho rằng đây là những món cổ vật rất quý giá, được sản xuất từ đời Khang Hy. Khỏi phải nói giới chơi đồ cổ đã bị hấp lực của nó thu hút đến thế nào. Người thì tranh nhau vung tiền ra thu gom, người thì âm thầm điều tra nguồn gốc của chúng.

Những cuộc săn lùng đồ cổ

Hỗ trợ trực tiếp: 888602222

Sau thời gian điều tra, giới chơi đồ cổ cũng lần ra được chút manh mối. Họ thấy cứ năm ba ngày là có một người đàn ông mang nhiều món đồ cổ ra đường Đồng Khởi, Lê Công Kiều chào bán. Họ thật sự “sốc” khi biết chủ nhân những món đồ cổ quý giá kia là của một người đàn ông có nhiều năm đi buôn khô mực lậu từ Vũng Tàu về TP.HCM. Ông ta có tên là Chính B. Từ đây đường dây vận chuyển đồ cổ về TP.HCM dần hé lộ. Lúc bấy giờ nhiều tay buôn đồ cổ có “số má” trên phố Lê Công Kiều đã cử người xuống các cảng cá ở Vũng Tàu để dò xét, nhưng họ hoàn toàn thất vọng. Vì ngay cả các chủ vựa cá lớn ở Bến Đá, Long Điền, Long Hải… cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe nhắc đến “kho báu” này.

Lại nói về ông Chính B. - một người được cho là buôn khô mực lậu từ Long Hải về TP.HCM từ những năm 1980. Trong một lần thu gom mực, ông Chín B. được ông Năm Son (Lê Văn Son, ngụ thị trấn Long Hải, hiện 77 tuổi) – một ngư dân câu mực trên vùng biển Vũng Tàu, cho biết nhóm bạn câu của mình có lặn vớt được một số đồ “sành sứ” và ngỏ ý tặng cho người bạn hàng lâu năm của mình một vài món mang về xài cho vui.

Theo lời ông Son, khi ông Chín B. nhận mấy món đồ “sành sứ” cũng tỏ ra thờ ơ vì cho rằng chúng chẳng có giá trị gì. Nhưng vì mối thâm tình, nể trọng nên ông Chính B. miễn cưỡng mang chúng về Sài Gòn. Họ đâu biết được rằng, mấy món đồ “sành sứ” kia khi mang về Sài Gòn vô tình mấy tay chơi đồ cổ phát hiện, thu mua lại với giá rất cao, có món lên đến vài chỉ vàng. Là một tay buôn lậu có cỡ, ông Chính B. nhận ra ngay rằng mình đã chạm được một tay vào kho báu. Thế là ông giấu nhẹm nguồn gốc những món cổ vật mà người tặng nói là “sành sứ”.

Sau khi bán mấy món đồ “sành sứ” cho giới chơi đồ cổ, Chính B. tức tốc quay lại Long Hải nhưng mục đích lần này không phải để thu mua mực lậu, mà để thu gom mấy món đồ “sành sứ” của nhóm ngư dân câu mực. Chính B. nói với ngư dân rằng, người nhà của mình trên thành phố rất thích xài những món đồ “sành sứ” mà lần trước đã được tặng mang về. Lần này, Chính B. không có ý xin, mà ngỏ lời mua lại. Lúc bấy giờ một chiếc dĩa, bộ bình trà, hoặc cái chóe… được trả giá tương đương 5 – 7kg mực tươi. Có những chuyến ngư dân vớt về nhiều thì không còn tính món nữa mà tính bằng giỏ cần xé, nhưng cả hai đều hài lòng.

Ngư dân thấy việc bán mấy món đồ “sành sứ” mang lại một số tiền lớn hơn nhiều lần so với một chuyến ra khơi. Từ đó họ bắt đầu âm thầm cho ghe câu ngày đêm hướng ra biển, thay vì câu mực, họ tập trung lặn vớt mấy món đồ “sành sứ”.

Những cuộc săn lùng đồ cổ

Hỗ trợ trực tiếp: 888602222

Lợi dụng khoảng thời gian ngư dân ra biển, gã buôn mực lậu bắt đầu tận thu những món đồ “sành sứ” mà nhóm ông Son tặng cho những người hàng xóm… xài chơi. Chính B. thu gom được chừng nửa năm thì giới chơi đồ cổ ở TP.HCM phát hiện ra nguồn gốc của chúng. Nhiều tay chơi đồ cổ lúc bấy giờ tức như điên, bởi họ không thể ngờ một gã đi buôn mực lậu mà cũng qua mặt được họ. Kể từ đây mở ra một cuộc “săn” đồ cổ lớn chưa từng thấy ở làng biển Long Hải, Vũng Tàu. Mỗi ngày có ít nhất vài ba tay chơi đồ cổ xuất hiện ở Long Hải, tìm mua những món đồ “sành sứ” mà ngư dân đang sử dụng. Các tay săn đồ cổ này bảo đây chỉ là những loại đồ kiểu của Trung Quốc sản xuất. Trông thấy đẹp, thích xài nên mới bỏ tiền ra mua đến vài chục ngàn đồng/ món, chứ chẳng có giá trị gì. Nghe bùi tai, có bao nhiêu đồ “sành sứ” vớt được các ngư dân đành gom ra bán hết cho mấy tay săn đồ cổ. Lúc bấy giờ bán một cái chén hoặc cái dĩa “sành sứ” ngư dân có thể ra chợ mua được hàng trăm, thậm chí cả ngàn chén dĩa sành sứ mới tinh trên thị trường về xài thoải mái.

Chuyện của người vớt đồ cổ

Ông Năm Son năm nay 77 tuổi, người gầy ruộc, bệnh tật, đi đứng khó khăn. Mặc dù đã rời biển từ 10 năm nay, nhưng ông bảo sức khỏe như hiện tại là kết quả của cả cuộc đời mưu sinh trên biển. Trước ông hai đời, trong gia đình này cũng làm nghề đi biển, nhưng làm nghề đánh lưới vây. Đến đời ông, ông chọn nghề câu mực cho nhẹ nhàng hơn. Ông kể vào thời điểm năm 1989, gia đình có ghe câu khơi (câu mực), chuyên khai thác vùng biển Hòn Cau. Lúc bấy giờ Hòn Cau còn được gọi là Hòn Dừa, thuộc Đặc khu Vũng Tàu – Côn Đảo. Những người thợ câu như ông lúc đó chưa thể sắm nổi máy tầm ngư, nên việc buông câu ở nơi nào hoàn toàn phụ thuộc vào kinh nghiệm. Nhóm bạn câu của ông Son thường xuyên có đến 11 người, trong một lần ông Son cho ghe chạy từ Hòn Cau theo hướng Tây Bắc ra biển, chạy chừng 10 phút thì thấy một vùng nước gọi là “sóng yên biển lặng”. Bằng kinh nghiệm của một người từng trải mưu sinh trên biển, ông Son quyết định buông neo. Vì cho rằng nơi đây nhất định sẽ có nhiều hải sản. Quả thật, thay vì mỗi chuyến đi phải mất từ 10 – 15 ngày mới đủ “sở hụi” trở về đất liền.

Những cuộc săn lùng đồ cổ

Hỗ trợ trực tiếp: 888602222

Còn lần này chỉ sau 5 ngày là nhóm của ông đủ “sở hụi” để quay về đất liền.Liên tục nhiều chuyến ra biển sau đó cũng “trúng” như vậy. Nhóm ngư dân bắt đầu nghi ngờ bên dưới lòng đại dương ắt là có rạn san hô hay một “cái gì đó” mới thu hút hải sản tập trung nhiều đến vậy. Để tìm ra lời giải, nhóm ngư dân quyết định cử người lặn thám sát. Họ hoàn toàn thất vọng khi thấy dưới đáy đại dương không hề có rạn san hô như lâu nay họ nghĩ. Trái lại, họ phát hiện xác một con tàu vùi sâu dưới bùn, bên trên vương vãi vài ba loại đồ sành sứ. Trong lần lặn này, họ vớt lên được 2 giỏ cần xé sành sứ (1 giỏ cần xé chất đầy cân nặng khoảng 1 tạ), trong đó hầu hết là chén, dĩa, bình trà và một vài bình bông đem về chia anh em trong nhóm cùng những người hàng xóm xài. Điều đáng nói là trong nhóm ngư dân của ông, cho đến lúc này chưa một ai trong số họ biết hoặc từng thấy đồ cổ nên coi đây là những món đồ gốm sứ thông thường, chẳng có giá trị gì nên không tiếp tục lặn nữa. Chỉ đến khi ông Chính B. được tặng mấy món đồ “sành sứ” và sau đó trở lại Long Hải thu gom, thì nhóm ngư dân này mới tiếp tục lặn. Lúc này, sau mỗi chuyến đi biển chừng 4 – 5 ngày, họ mang về đất liền rất nhiều giỏ cần xé đựng đồ “sành sứ”. Ông Sơn không thể nào nhớ nhóm của ông lặn bao nhiêu lần, vớt được bao nhiêu giỏ cần xé đồ “sành sứ” từ Hòn Cau, mà chỉ nhớ rằng trong những lần lặn vớt sau cùng, nhóm của ông vớt được rất nhiều bình trà, chóe, bình bông cùng vô số chén, dĩa…Nhưng tiếc thay, cả nhóm không hề để ý, cứ sau mỗi chuyến đi biển trở về là thấy ông Chính B. xuất hiện. Có bao nhiêu món đồ “sành sứ” lành lặn ông ta mua hết. Càng về sau giá mua càng cao.

Từ đây thông tin về nguồn gốc những món đồ “sành sứ” cũng bắt đầu đến tai nhiều nhóm ngư dân khác. Họ lần dò theo nhóm ông Son và phát hiện những món đồ “sành sứ” mà nhóm ông Son lặn vớt nằm ở tọa độ X, trên vùng biển Hòn Cau. Đứng đầu của nhóm ăn theo này là ông Tư Đê (Nguyễn Văn Đê, ngụ thị trấn Long Hải, hiện bệnh tật nặng), một chủ ghe câu mực có tiềm lực nên đầu tư thiết bị lặn, đồng thời thuê một số thợ lặn chuyên nghiệp ở thị trấn Long Hải và đảo Phú Quý, Bình Thuận. Khỏi phải nói mấy tay lặn chuyên nghiệp này khai thác hiệu quả thế nào, chỉ biết rằng cứ sau mỗi chuyến đi biển về, các bạn hàng ở bến cá thất vọng vì không thu được kg hải sản nào. Trái lại, chỉ thấy họ trao đổi, mua bán gì đó với mấy tay săn đồ cổ từ TP. HCM xuống giả dạng thu mua mực. Điều đáng nói là cho đến lúc này nhóm của ông Tư Đê cũng không nhận biết các món đồ “sành sứ” mà mình mang về là đồ cổ. Chúng được mấy tay săn đồ cổ định giá như những món đồ sành sứ thông thường.

Lúc bấy giờ, thông tin về nhóm ngư dân câu mực trên vùng biển Hòn Cau vớt được nhiều món đồ “sành sứ” bán cho mấy tay săn đồ cổ lộ dần ra. Chính những nhóm ngư dân này bắt đầu tự tìm hiểu xem những món đồ mà mình đem về từ Hòn Cau có giá trị trên thị trường như thế nào? Họ té ngửa khi biết rằng những món đồ mà mình lặn vớt trên biển gần một năm qua toàn là cổ vật quý giá. Nhiều món như dĩa, chóe, bình trà… có giá trị lên đến hàng cây vàng chứ không phải tương đương vài ba kg mực tươi như mấy tay buôn mực giả dạng nói. Từ đây, những ngư dân ở Long Hải, Long Điền, Long Đất… cũng lao vào cuộc tìm kiếm. Hòn Cau, vùng biển được coi là “sóng yên biển lặng”, nơi đây được giới câu khơi cho là “kho mực”, đến lúc này đã “nổi sóng”. Giới ngư dân hướng ra Hòn Cau không ai còn quan tâm đến câu kéo nữa, họ ra đây với ý chí duy nhất là lặn vớt đồ cổ. Do việc khai thác và buôn bán đồ cổ rầm rộ trên địa bàn Long Hải, chính quyền địa phương mở cuộc điều tra. Không lâu sau thì phát hiện những món đồ “sành sứ” lâu nay ngư dân đi biển vớt về bán trên thị trường nằm ở tọa độ X, trên vùng biển Hòn Cau là những cổ vật! Từ đây chính quyền địa phương bắt đầu khoanh vùng và cấm ngư dân khai thác.

Đồ thờ cao cấp Gia Tộc Việt  -  khẳng định vị thế số 1 về đồ thờ cao cấp!

Mọi thông tin chi tiết xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo địa chỉ:

 

THÔNG TIN CÔNG TY

 

Cty cổ phần Bát Tràng Việt Nam

 

Địa chỉ: Số 138 - Xóm 5 - Bát Tràng - Gia Lâm - Hà Nội

 

MS thuế: 0107 530 962

 

THÔNG TIN TÀI KHOẢN

 

Số TK: 09899966001

 

Chủ TK: Công ty Cổ phần Bát Tràng Việt Nam

 

Ngân hàng: TP Bank CN Hà Nội

 

LIÊN HỆ

 

- Trụ sở: Số 138 - Xóm 5 - Bát Tràng - Gia Lâm - Hà Nội

 

- Xưởng sản xuất: Xóm 1, Bát Tràng, Gia Lâm, HN

 

- Email: dothocaocapvn@gmail.com

 

- Hỗ trợ trực tiếp: 888602222

 

- Hỗ trợ đặt hàng: 088.860.2222